Hồ Tuấn Tài tỏa sáng trong màu áo SLNA:
Quyết chơi hay vì bố mẹ và vì Văn Quyến

Không chỉ là em họ, Hồ Tuấn Tài còn được chính Văn Quyến dạy bóng đá nên cách chơi có nét giống đàn anh. Tuy nhiên, cầu thủ sinh năm 1995 không sợ bị so sánh và tin rằng mình sẽ không đi vào vết xe đổ của cựu thần đồng bóng đá Việt Nam.

CÂY CẦU NỐI MANG TÊN VĂN QUYẾN
Bố Tuấn Tài là em ruột mẹ Văn Quyến. Năm 2006, trong một lần Văn Quyến về quê chơi, bố Tuấn Tài đề nghị cháu thử xem con trai có tố chất để theo nghiệp bóng đá không bởi cậu nhóc đam mê đặc việt với trái bóng, cũng đã lăn lộn với các giải bóng đá thiếu nhi trong làng, xã, huyện. Nhìn Tuấn Tài đá một lần, Văn Quyến quyết định đưa cậu em ra thành Vinh thi vào lò đào tạo SLNA.

“Tôi nhớ rất rõ một buổi sáng đầu năm 2006, khi tôi 11 tuổi, anh Văn Quyến đi chiếc xe Spacy về chở tôi từ huyện Hưng Nguyên lên TP Vinh thi tuyển. Điều tuyệt vời là tôi thi phát đậu ngay”, Tuấn Tài nhớ lại.

Cầu thủ sinh năm 1995 bảo mình không kỹ thuật và tinh quái bằng Văn Quyến nhưng thừa nhận cách chơi giống người anh họ bởi được chỉ dạy riêng rất nhiều. Thuở đó, những ngày SLNA không thi đấu, Văn Quyến lại sang khu đào tạo trẻ của đội, gọi Tuấn Tài ra sân hai anh em tập riêng. Còn cầu thủ nhí sinh năm 1995 mỗi khi có thời gian rảnh cũng ôm ngay trái bóng sang phòng anh để luyện những chiêu đặc biệt từ di chuyển không bóng, rê dắt tới dứt điểm, đá phạt.

“Sau này dù không còn ở SLNA, anh Quyến vẫn luôn rất quan tâm tới tôi. Anh thường xuyên gọi điện để động viên, chỉ dạy. Tôi có chuyện gì thì cũng luôn gọi cho anh đầu tiên. Năm ngoái, khi bị loại khỏi U19 Việt Nam, tôi gọi cho anh Quyến và nhờ anh động viên ngã đâu đứng dậy từ đó tôi mới có thể lao vào tập luyện để rồi sau đó được gọi trở lại. Tôi nhớ rất rõ khi được triệu tập, được biết đá chính hay ghi bàn tôi đều gọi về cho anh khoe với vẻ đầy sung sướng”, Tuấn Tài kể.

Tuấn Tài bảo Văn Quyến không chỉ dạy bóng đá mà còn dạy mình cả cách làm người. “Khi nói chuyện với tôi, anh Quyến luôn chốt một câu rằng không được sa ngã, đừng để người ta dè bỉu, nói rằng thằng này là em Văn Quyến nên giống anh”, tiền đạo mới được đôn lên đội một SLNA đầu mùa giải năm nay xúc động kể.

GIẤC MƠ DANG DỞ CỦA NGƯỜI CHA NGHÈO
Hỏi Tuấn Tài về gia đình, giọng cậu bỗng trầm xuống. Bố cầu thủ người xứ Nghệ đã qua đời được gần 3 năm vì căn bệnh ung thư quái ác nhưng những kỷ niệm trong cậu vẫn luôn vẹn nguyên.

“Với bố tôi có rất nhiều kỷ niệm, đáng nhớ nhất là chuyện xảy ra khi tôi khoác áo U15 SLNA. Hôm đó tôi cùng vài đồng đội ngồi uống nước ở quán trước cổng CLB, đúng lúc bố tôi đi làm qua. Tôi giơ tay vẫy nhưng bố nhìn lướt rồi đi thẳng. Thấy lạ tối về tôi hỏi sao bố làm ngơ tôi, bố bảo lúc đó quần áo lấm lem, lại đi bộ, sợ các bạn cười chê tôi có bố như vậy. Tôi nói rằng nhà có sao thì phải chấp nhận, mình làm gì cũng được,miễn là không trộm cắp, vi phạm pháp luật, đạo đức… thì không có gì phải xấu hổ. Nghe xong, bố đã ôm tôi vào lòng tràn đầy hạnh phúc”, Tuấn Tài kể.

Ngày Tuấn Tài khoác áo các đội trẻ SLNA, mỗi khi đấu tập nội bộ, bố cậu lại tới xem. Kết thúc trận đấu, ông luôn xuống xoa đầu con trai, bảo rằng một ngày không xa sẽ được chứng kiến cậu khoác áo đội một, chinh chiến ở V.League. Đáng tiếc, bố Tuấn Tài đã mãi mãi không được nhìn thấy giây phút mà ông mong ngóng.

Đầu năm 2012, bố Tuấn Tài thấy mệt trong người, ra bệnh viện Nghệ An khám, các bác sĩ nói bị suy nhược, cho thuốc về nhà uống. Uống mãi nhưng không thuyên giảm, thậm chí trong người còn thấy đau hơn, 2 tháng sau ông khăn gói ra Hà Nội kiểm tra và ngã ngửa khi biết mình bị ung thư gan giai đoạn cuối và một tuần sau thì qua đời.

Trước thềm mùa giải 2015, ngay khi biết tin được lên đội một, Tuấn Tài đã xin nghỉ tập một buổi sáng để đi xe về nhà, thắp hương báo cho bố biết giấc mơ của ông đã thành sự thực.

“Bố mẹ tôi trước đây cùng làm công ở xưởng gỗ. Sau khi bố mất, mẹ bỏ việc này bởi nơi đó gợi lại quá nhiều kỷ niệm buồn, thêm vào đó lương thấp không đủ nuôi tôi và chị gái. Nhờ sự giúp đỡ của anh Văn Quyến, mẹ tôi có vốn mở một gian hàng nhỏ ở chợ Thầu, xã Hưng Tiến, huyện Hưng Nguyên, Nghệ An, buôn bán thịt, cá. Nhờ vậy, kinh tế gia đình mới bớt khó khăn”.

Thương mẹ một mình vất vả thức khuya, dậy sớm quanh năm buôn bán, mỗi khi đội được nghỉ, Tuấn Tài lại về giúp. Cựu thành viên của U19 Việt Nam không nề hà việc gì, xắn tay vào bán hàng khiến nhiều người dân nơi đây ngỡ ngàng. Giấc mơ của Tuấn Tài là có thể đá bóng kiếm kha khá tiền để mẹ không còn phải vất vả buôn bán. Hiện tại, do mới lên đội một nên lương cầu thủ sinh năm 1995 rất thấp, chỉ vài triệu đồng. Tuy nhiên, được bao nhiêu cậu lại gửi hết về cho mẹ.

“Mẹ tôi vất vả, lam lũ cả đời rồi. Tôi muốn kiếm tiền từ đá bóng để phụng dưỡng mẹ lúc tuổi già, không còn đầu tắt mặt tối ở chợ nữa”, Tuấn Tài nói trong nghẹn ngào.